Khởi Nghiệp

Quá Trình Tự Thân Khởi Nghiệp Đầy Thử Thách

Chia Sẻ Của Một Doanh Nhân Tự Lập Nghiệp Suốt 20 Năm

Tôi có 1 tuổi thơ vô cùng nghèo khó, bố mẹ tôi đều là giáo viên. Lương giáo viên 3 cọc 3 đồng trong khi lại có đến 3 anh em, bố mẹ tôi rất khó khăn để nuôi chúng tôi ăn học. Ngay từ khi học lớp 6, tôi đã phải đi bán trứng, nhà tôi lúc ấy nằm ở chợ Ngô Sĩ Liên . Mỗi buổi trưa khi học về là tôi ra chợ bán trứng, các bạn tôi khi ấy trêu tôi là “Hải trứng thối”. Sau đó tôi còn bán nhiều thứ nữa, tôi dán các túi giấy và đi giao cho các chợ năm lớp , lớp 8; tôi còn đạp xe đạp đi giao nước mắm , muối cho gia đình.; tôi cứ làm như vậy cho đến hết cấp 2.

Ảnh Minh Họa – Ảnh Sưu Tầm

Bố tôi là người Nghệ An nên vô cùng chịu khó. Tính chịu khó đó đã ảnh hưởng đến suốt cuộc đời kinh doanh của tôi. Cho đến giờ bố tôi vẫn là tấm gương cho tôi noi theo. Tôi có 1 kỷ niệm là kế bên hàng trứng của tôi có 1 quán mì hoành thánh , hồi đó cứ nghĩ là những người khách của quán mì chỉ có mấy người tay chân đều đeo vàng mới ăn. Tôi còn nhớ năm lớp 11, tôi đi làm hướng dẫn du lịch tiếng Anh , khi nhận được tháng lương đầu tiên là tôi chạy ngay về chợ Ngô Sĩ Liên ăn mì hoành thánh. Nó luôn là kỷ niệm làm tôi phấn đấu để vươn lên. Bố tôi luôn khuyên tôi là

“ Hãy luôn nghĩ về cách kiếm tiền, trước khi ngủ cũng phải nghĩ về cách kiếm tiền”

nên từ bé tôi đã ấp ủ ước mơ kiếm tiền và làm giàu.

Tôi khởi nghiệp năm 97, khi đó chắc các bạn đang học năm thứ 3 ở trường đại học. Hồi đó tôi khá giỏi tiếng Anh,  tôi thi được giải 3; khi đó tôi có biết bao ước mơ , hoài bão thì đùng một cái, bố tôi bắt nghỉ học với lý do nhà nghèo chắc chắn không vào đại học được. Nếu đã xác định vậy thì bằng phổ thông cũng không làm gì nên ông bắt tôi đi học lái xe tải. Tôi khi ấy 17 tuổi  nhưng đủ tuổi để lái xe là 20; lúc ấy bố tôi quen công an hộ tịch nên đăng ký cho tôi tăng lên 21 tuổi. Mẹ tôi thì không đồng ý. Trong suốt 1 năm, buổi sáng tôi học lái xe, buổi trưa tôi học văn hóa tại trường Trưng Vương, buổi tối thì học tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ. Hết lớp  12 tôi đi làm,  tôi lái xe cho bố tôi một thời gian sau đó tôi lái xe chở vật liệu cho công trường thi công khách sạn Daewoo Hà Nội. Tôi lái được nữa năm thì có lương; lúc đó  tôi lại đao đáo muốn đi học. Trước đây nghèo thua kém bạn đã quen rồi nhưng thua đường học thì nhục lắm .

Trong lúc đó  tôi thèm học đại học lắm nhưng không biết làm thế nào cả, may mắn là tôi có bạn Lê Thanh Lâm, tôi nói bạn ấy cho tôi vào học để biết học đại học thế nào. Tôi học nhờ được nửa năm thì lúc ấy có tiền rồi, tôi thi vào trường Sư Phạm Ngoại Ngữ Hà Nội khoa tại chức . Khi học tại chức tôi vẫn cảm thấy  xấu hổ lắm. Vào năm 2008, lúc ấy đang khủng hoảng kinh doanh, tôi quyết định thi vào 1 trường đại học khoa Quảng Trị Kinh Doanh . Sau 2,5 năm tôi tốt nghiệp  cùng với  bằng thạc sĩ Quản trị kinh doanh và hoàn thành ước mơ học tập của mình.

Trong một dịp, tôi được cô ruột cho 2 vé tàu vào TP HCM du lịch . Đối với sinh viên mới ra trường như tôi thì Sài Gòn là 1 vùng đất mới lạ. Trong một lần đi dạo trên đường thì tôi thấy 1 người phụ nữ đang quay mái hiên và trên đầu cô, chiếc mái bạt dần dần nhô ra ngoài. Tôi rất ngạc nhiên nên hỏi chị ấy xem là cái gì. Chị ấy nói với tôi đấy là mái hiên di động do Việt Nam mình sản xuất. Tôi được biết là do những người gốc Hoa ở Quận 5 sản xuất. Trong đầu tôi nghĩ rằng phải đưa cái này ra Hà Nội và đây là 1 cơ hội mà tôi đã ao ước bấy lâu nay.  Lúc nào trên mái hiên cũng để thông tin liên hệ nhà sản xuất, tôi thấy rồi tôi tìm đến gặp. Khi đã gặp đặt vấn đề là muốn trở thành đại lý và đem sản phẩm này ra Hà Nội  , tôi cũng muốn họ dạy cho cách lắp đặt sản phẩm này. Trong 1 tháng ấy tôi đi theo thợ để học cách lắp đặt.

Sau khi về Hà Nội , tôi không có vốn, không có nhân sự nên chỉ in ra các tờ rơi tiếp thị. Vì sản phẩm mới lạ nên mọi người không biết và đặt câu hỏi như “Mái hiên di động là gì?” hay “Nó giống điện thoại di động không?” v..v. Đầu tiên, người ta cũng không dám dùng nhưng tôi nảy ra ý tưởng là  lắp thử. Sau đó tôi điện ra Sài Gòn xin ghị nợ 1 cái để lắp thử làm mẫu. Dần dần người ta thấy hay nên dùng thử , cùng với sự chịu khó của mình tôi đi khắp phố phường Hà Nội để giới thiệu sản phẩm; khi có người ký hợp đồng thì tôi trực tiếp đi lắp.  Tôi xin nói thêm về cái tên PHÚ THÀNH; nhà tôi không ai tên Thành cả, cái này là thầy bói xem thôi, PHÚ là giàu có, THÀNH là thành công , thành đạt ;đó là cái mình đặt ra để mơ ước và rất ý nghĩa; đến giờ tôi vẫn cảm nhận thấy như thế.

Bên cạnh những khó khăn như ở đáy vực thẳm, tôi cũng có những may mắn . Vào thời điểm ấy , ở Hà Nội rất dễ bắt gặp những cột chống để giăng bạt hoặc nhà có cây thì đóng đinh giăng lên, bạt cứ lụp xụp nên lấn chiếm vỉa hè. Lúc đó Hà Nội đang bước vào chiến dịch 36/CP chống lấn chiếm vỉa hè và đúng thời điểm tôi tung ra mái hiên di động. Dĩ nhiên là khi đó khách hàng cũng tràn đầy nỗi lo vì lỡ bỏ tiền triệu ra lắp rồi lại bị công an dẹp. Vì thế, tôi lại nảy ra ý tưởng. Trước đồn công an thời đó luôn có 1 chiếc xe ba bánh, mưa xuống nước lênh láng nên tôi đem sản phẩm của mình tặng cho mấy chú công an để mấy chú ấy che xe lại. Sau đó tôi đi tiếp thị cùng gặp câu hỏi “Tao lắp rồi bị dẹp thì sao?” , tôi chỉ ngay luôn ra công an phường bảo “ Đây cô xem, ngoài công an phường lắp đầy đủ hết”.

Thấy làm ăn được, tôi quyết định tiến thêm bước nữa. Tôi đặt vấn đề với mấy chú công an là mấy chú đi kêu gọi mọi người dùng sản phẩm của cháu thì mỗi sản phẩm cháu trích 1 ít cho chú. Thế là lần sau mấy chú ấy đi dẹp thì tôi đi sau phát tờ rơi. Như các bạn biết, người tiên phong luôn có lợi thế đó là khi đi đầu thì người ta cũng biết được thương hiệu. Ví dụ như bạn đi mua ổn áp chỉ cần nói bán cái Lioa là người ta biết; sản phẩm đi cùng với thương hiệu là vậy. Đi đầu cũng phải luôn có lợi thế mà đôi lúc cũng là chuột bạch. Mái hiên của tôi có khởi đầu như vậy.

Sau đó, tôi có 1 tầm nhìn xa hơn. Ngày xưa đi bán hàng thì đã biết giữ chữ tín và cũng đã nghĩ đến cái thương hiệu từ thời điểm ấy mặc dù khi ấy nó còn rất xa lạ. Tôi nghĩ ngay đến chuyện quảng cáo, quáng bá thương hiệu. Như các bạn biết, thời ấy rất nổi tiếng với phim Bao Thanh Thiên; tôi lên Đài truyền hình đặt vấn đề quảng cáo giữa phim. Truyền hình lúc đó đâu có nhiều kênh như bây giờ nên cứ tới đúng giờ đó là mọi người bật tivi. Cứ giữa phim là quảng cáo mái hiên di động Phú Thành và ngay trong đêm đó khách gọi điện nhiều đến mức cô chủ nhà phải gác điện thoại lại. Tôi thấy hiệu quả nên hôm sau lại vác tiền đi quảng cáo, quảng cáo liên tục. Sau này khi làm sang ảnh kỹ thuật số thì tôi cũng làm như thế.

Các cụ của tôi khi ấy cứ bảo:

“ Mày đốt tiền hả con?”.

Theo các cụ thì tiền quảng cáo là cái tiền mây khói mà. Nhưng mà cái tôi thấy là hiệu quả lâu dài thậm chí là ngay lập tức. Nhận thấy thế nên tôi đã tạo ra cái thương hiệu ngay từ đầu chứ giờ mà làm thì như muối bỏ bể. Tôi tiếp thị gặp rất nhiều chuyện như thế này: Khi tôi tiếp thị ở chợ Long Biên có 1 bà bảo tôi:

“Mày cẩn thận nhá, tao quen thân với thằng Thành nhà mày đấy, có gì là tao mách nó đấy”.

Cái tên Phú Thành khi ấy gợi cho người ta đến 1 người trung niên chứ không ai ngờ là 1 thằng bé chỉ 21 tuổi.

Được 2-3 năm thấy ổn thì tôi có ý định vươn ra quốc tế. Tôi quyết định sang Thái Lan. Lần đầu đi  trong đầu tôi chỉ nghĩ nó cũng giống Việt Nam mình nhưng sang đó thì choáng ngợp luôn. Tôi đi cả ngày chẳng thấy 1 mái hiên nào chỉ toàn là văn phòng thôi, tôi nghĩ thầm là lần này đốt tiền rồi. Dù gì cũng sang rồi nên tôi quyết định xem có gì hay để học không. Một lần vào trung tâm thương mại lớn ở Bangkok, tôi đi ngang 1 hiệu ảnh thấy người ta chụp rồi chỉnh sửa ảnh. Tôi rất ngạc nhiên nên đứng lại xem. Sẵn vốn tiếng Anh, tôi gặp ông chủ và đặt vấn đề mua, học nghề để đem về Việt Nam. Ông ấy đồng ý. Sau đó ông copy cho tôi các phần mềm, khung ảnh, theme….và dạy tôi cách cắt, ghép ảnh…. Khi về Việt Nam, tôi dạy lại những cái đó cho nhân viên vi tính ở Phú Thành. Lúc đầu tôi cứ nghĩ đây là 1 chuyến đi thất bại nhưng không ngờ lại vô cùng thành công.

Nhờ những vốn hiểu biết học được, tôi mở cửa hiệu ảnh đầu tiên ở Kim Mã , tôi lấy luôn tên Phú Thành đặc cho cửa hiệu. Hiệu ảnh của tôi thành lập năm 99 và sau này thành công tôi đã thành lập nên 1 chuỗi cửa hàng. Nhưng cách đây 4-5 năm, do thói quen người tiêu dùng thay đổi , tôi phải bù lỗ và thấy nên tập trung vào việc khác nên tôi chấm dứt hệ thống. Đây là 1 kỉ niệm buồn trong đời doanh nghiệp của tôi.

Đến năm 2002, trong khi công tác nước ngoài, tôi lại để ý đến bảng điện tử Led. Việt Nam khi ấy chưa có và tôi chợt nghĩ: “ Giá mà sản xuất được ở Việt Nam”. Lúc đầu rất khó khăn vì nó đi sâu vào chuyên nghành điện tử nhưng tôi nghĩ tôi có biết gì về cơ khí , tranh ảnh đâu vẫn mở được cửa hàng mà. Thế là tôi quyết định nhảy vào mảng này. Sau khi nghiên cứu, tôi thấy có 1 khoảng trống giữa nhà nghiên cứu và các doanh nghiệp . Các nhà kinh doanh thì luôn tìm cái để đầu tư còn các nhà khoa học thì chả có ai đầu tư cả. Thế rồi tôi vào trường Bách Khoa, các thầy nói:

“Cái bảng điện tử này đơn giản thôi, chúng tôi còn cho các em viết đề án tốt nghiệp, viết rồi để đó chẳng ai làm”.

Đó như là nhân duyên. Sau đó tôi đặt hàng và có những sản phẩm đầu tiền để rồi phát triển ra như bây giờ. Sau này tôi làm về chiếu sáng đèn Led cùng nằm trng Top 10 các doanh nghiệp làm về chiếu sáng cả nước.

Đó là điểm sơ qua về chặng đường kinh doanh của tôi đến giờ. Phú Thành chuyên sâu về lĩnh vực Led, nó có 3 ứng dụng chính:

  • 1 là bảng quảng cáo , khoảng 60% các tòa nhà ở Hà Nội là bảng của Phú Thành;
  • 2 là chiếu sáng các tòa nhà , chiếu sáng mỹ thuật ;
  • 3 là bảng điện tử ứng dụng trong lĩnh vực quảng cáo thương mại .

Hiện nay, công ty đang trên đà phát triển, doanh số khoảng 100 tỷ .

Kinh Nghiệm Khởi Nghiệp Và Kinh Doanh Cần Có

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button
Close